Tôi nhớ như in cảm xúc đầu tiên khi nhìn thấy thiên nhiên vùng cao Hà Giang. Đó là sự bất ngờ đến nghẹt thở trước một vẻ đẹp cứ ngỡ chỉ có trong tưởng tượng. Thiên nhiên thật ngoạn mục. Xe chúng tôi cứ đi giữa sương và nắng trên con đường đèo uốn lượn hết sức sức tài tình.
Tôi nhớ một bầu trời Hà Giang xanh ngắt ban ngày và đầy sao ban đêm.
Tôi cũng sẽ không thể quên những lúc chạnh lòng khi nhìn thấy quá rõ sự nghèo nàn và lạc hậu của đời sống người dân nơi đây...
Khác với mọi người, tôi hầu như không chụp được bức ảnh nào về thiên nhiên Hà Giang. Mỗi lần định chụp, tôi lại tự hổ thẹn mà từ bỏ ý định. Tôi sợ sẽ là thiệt thòi cho vẻ đẹp ấy.
Bức ảnh tôi chụp chắc chắn không thể truyền tải được hết những gì tôi thấy, những cảm xúc mà tôi có, tôi quá tôn sùng vẻ đẹp đó. Với tôi, có lẽ chỉ chụp lại bằng mắt, bằng cái tâm, và bằng trái tim, mới có thể cảm nhận được hết sự kì diệu của thiên nhiên và con người Hà Giang.
Rong ruổi
Sáng