Y Tý là một xã vùng cao biên giới nằm ở phía Tây huyện Bát Xát, Lào Cai, nơi vùng núi đá cao trên 2.000m so với mực nước biển. Mùa đông lạnh giá, Y Tý là một trong những nơi ít ỏi của nước ta có băng tuyết, điều đã tạo nên một nét đẹp riêng của miền đất này mà không phải ai cũng có cơ may được chiêm ngưỡng.
Mùa “săn mây” Tây Bắc
Nhiệt độ xuống sâu, tuyết rơi trắng trên vùng núi Y Tý.
Tôi may mắn đến đây đúng dịp tuyết rơi dày, một trong những đợt lạnh nhất của Y Tý. Mùa đông khắc nghiệt không làm nhụt chí kẻ lữ hành đam mê khám phá.
Sau một đêm tuyết rơi dày, nhịp sống của người dân ở đây dường như chậm lại. Tôi dạo bước một vòng trên những con đường phủ đầy tuyết trắng vắng bóng người. Thỉnh thoảng bắt gặp một vài "cư dân nhỏ bé" với khuôn mặt đang đỏ lên vì cái lạnh.
Những đứa trẻ hào hứng dạo chơi ngoài đường.
Những cung đường uốn lượn ở Y Tý.
Y Tý mùa lúa, mùa mây đã không còn xa lạ gì với những người yêu du lịch như tôi. Thế nhưng mùa tuyết là thứ gì đó cảm giác quá đỗi sung sướng, mãnh liệt đối với một người sinh ra ở xứ sở nhiệt đới. Tôi tròn mắt khi lần đầu tiên thấy những bông tuyết rơi trên áo, trên tóc, trên những cành cây ngọn cỏ để rồi một màu trắng phủ khắp sườn núi, triền đồi, mái nhà... khiến lòng tôi ngây ngất không rời.
Dù không phải lần đầu những đứa trẻ này được nhìn thấy tuyết nhưng số lần nhìn thấy cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Cuộc sống người dân vất vả hơn trong mùa đông lạnh giá.
Dạo quanh những con đường bạn sẽ bắt gặp những ngôi nhà bao quanh bởi những hàng rào đá phủ kín tuyết. Thỉnh thoảng mới thấy bóng người dân ra ngoài nhưng cũng trở lại với ngôi nhà ấm cúng của mình đang nghi ngút khói.
Những cành đào xuân chìm trong băng tuyết.
Đi xe ngược lên về phía rừng già bạn sẽ bắt gặp nhiều ngôi nhà như hình cây nấm. Đó là những ngôi nhà trình tường của người Hà Nhì. Những ngôi nhà hình vuông 4 mái trông xa như những cây nấm khổng lồ màu trắng, kín đáo, chắc chắn, giúp người dân tránh sương mù và tuyết tràn vào nhà.
Phía trên rừng già là nơi cao nhất vùng cao nguyên nên ở đây tuyết rơi dày nhất. Ngắm nhìn những cây thông phủ trắng tuyết tôi cứ ngỡ mình đang ở một khu rừng nào đó ở châu Âu
Cảnh vật và con người nơi đây để lại trong tôi nhiều ấn tượng. Tự hứa với lòng sẽ trở lại nơi đây trong mùa đông tới. Nếu vận may đến tôi sẽ lại được "sống chậm" ở đây thêm một lần nữa.
(The Sài Gòn Time)