Bây giờ tôi mới ngồi lại và viết cho Tây Yên Tử.
Bây giờ chân tôi vẫn còn đau, vai tôi vẫn hơi mỏi, người vẫn có một vài vết côn trùng cắn, và da lại đen thêm 1 vài ít.
Nhưng đến bây giờ, tôi vẫn vui, và trong tôi, nơi ấy vẫn là 1 dư âm đẹp tuyệt vời.
Tây Yên Tử.
Trước khi đến với hành trình này, tôi chẳng bao giờ nghĩ cung đường sẽ khó như thế.
Và kể cả có biết, tôi cũng k bao giờ nghĩ mình có thể đi được.
Mấy chục km đường trường, giữa rừng, giữa núi. Giữa mưa rào và nắng gắt. Giữa mệt mỏi và thúc giục. Giữa nỗi lo trời đất.
Có những đoạn dốc 70 độ, đi 10 bậc cầu thang là phải nghỉ. Có những suối ngập qua đùi, dò mãi không thấy đá đi. Có những lúc chân đau buốt vẫn cắn chặt răng. Có những lúc giày đầy đá. Có lúc lạnh tê người. Có lúc khát khô cổ mà k dám uống nước. Có lúc vục uống nước suối vẫn thấy ngon.
Có những lúc... tôi đã như thế.
Thật kỳ quặc là khi đã về đến nhà, đã ngồi trên xe, đã nhìn thấy ánh sáng của Hà Nội, của thành thị, trong tôi (hay là trong tất cả chúng tôi), những gì còn lại không còn là mệt mỏi, là thở đứt quãng, là mồ hôi, hay cả máu.
Chỉ còn hân hoan, còn niềm vui. Còn ánh lửa bập bùng gá nướng giấy bạc. Của những chai nước suối nguồn mát lành trong vắt chia nhau. Của những balo nặng trĩu chạy theo những cung đường và đến đích. Của những lều trại ôm nhau ngủ. Của tiếng hát, tiếng cười. Của những người bạn.
Chúng tôi nhớ đến nhau cùng màu sắc núi rừng Tây Yên Tử. Đất trời đẹp đến nao lòng. Am Ngọa Vân như ẩn như hiện giữa mây trời trên đỉnh non cao. Sương mù, nắng sớm. Mưa rừng, nắng gắt. Dòng suối mát, sim bên đường. Hình như càng nói tôi càng có quá nhiều thứ để nói. và quá nhiều, lại thành ra không biết nói gì.
Tôi nhớ tất cả. Thu trọn tất cả.
Chưa bao giờ tôi có thể mệt đến thế trên một chuyến đi. Nhưng chưa bao giờ tôi nhớ, yêu, và tự hào đến thế.
Về tất cả chúng tôi. Những người bạn.
Về 1 cuộc hành trình đúng nghĩa.
Cảm ơn.
Lại 1 câu chuyện nữa được viết thêm. Tôi lại có thể mỉm cười đánh dấu 1 cung đường trên tuổi trẻ của mình.
Còn gì vui hơn là sau 1 chuyến đi, chúng ta vẫn có thể mỉm cười?
Để biết rằng, chúng ta đã không hề phí hoài tuổi trẻ. :)