Trải nghiệm nhiều lần, nhưng chả lần nào giống lần nào. Lần ni cũng vậy. Những cậu, những mợ với nụ cười rạng rỡ khi chiến thắng bản thân mềnh trên những cung đường bụi bặm. Hít hà vào lồng ngực mình nào gió, nào cát bụi,kể cả những màn sương đêm Đồng Cao giá lạnh nữa!!!
Có hề gì đâu khi những mái đầu còn xanh và trái tim đỏ lửa nhiệt tình.
Người đi sau nối gót người đi trước, kẻ kinh nghiệm truyền cho kẻ lần đầu chạm tay tới chủ nghĩa Xê dịch. Rồi đâu cũng vào đấy, rồi những đốm lửa lập lòe được thắp sáng-tựa hồ như chính bản thân mỗi người đang thắp sáng con đường, đôi chân cho chính mình vậy.
Đôi ba chén rượu truyền tay nhau, vài ba câu chuyện không đầu không cuối. Thế rồi hiểu nhau, biết tên nhau, có khi về rồi lại nhớ nhau biết mấy ^_^ “CHUNG BÁT ĐŨA NGHĨA LÀ GIA ĐÌNH ĐẤY”-các cậu các mợ có bít hok hử?
Từ lâu, mềnh luôn nghĩ cho mình rằng: Hễ đi là phải đến, dù mất thời gian và tuổi trẻ. Đến bây giờ vẫn vậy, không những thế còn đúng hơn gấp nhiều lần. Nhìn nét mặt của các cậu các mợ, không biết ai trong số họ đã mất thời gian và tuổi trẻ. Nhưng mềnh biết họ đang-đã hoặc sắp cùng chí hướng. Khi mà những kẻ xa lạ bỗng dưng trở nên quen biết, đó mới chính là đặc quyền của tuổi trẻ.
Vậy nên, khi mà “trí nhớn” đã lên cao ngút ngàn rồi thì chúng ta sẽ “chưa về bàn tay không” đâu nhé!!!
Được gặp lại cô em hàng xóm năm xưa sau chừng 6 năm xa cách. Một niềm vui không ngờ thật đấy!
Đấy! Cuộc đời có những điều bất ngờ không ai báo trước. Nó cũng giống như chuyến đi đột ngột này của mềnh vậy. Thế rồi… Niềm vui, sự hứng khởi, bất ngờ cứ tiếp nối nhau. Vậy tại sao cứ phải cá hộp trong 4 bức tường mà k thoát xác cho chính bản thân mình nhẩy? Có chuyến dịch chuyển nào hay ho thì ới mềnh nhé. Bớ các Wetreker ^^)