Câu chuyện 1: Xuân Sơn và những sự việc kỳ quái trong rừng sâu
7 giờ 30 phút - Chúng tôi xuất phát từ Cầu Giấy theo hướng Đại Lộ Thăng Long, điểm đến là Bản Cỏi, cách thêm 3km vào trong rừng qua con đường nhỏ bên suối. Đây là một địa điểm khá đẹp với khung cảnh yên tĩnh, vắng lặng và hơi âm u. Suối ở đây có nguồn nước trong vắt, và có nhiều điểm lý tưởng để hạ trại ngay bên bờ suối. Bãi cắm trại rộng rãi và sạch sẽ, khiến cho nhóm rất phấn khích. Sau khi cắm trại, chúng tôi đã thả lỏng bằng cách khám phá suối, câu cá và thư giãn.
Khoảng 5 giờ chiều, khi một số người lớn bắt đầu chuẩn bị bữa tối, tôi tranh thủ dạo quanh và phát hiện một chiếc bàn thờ cổ kính với vài chân hương, dường như đã bị bỏ quên từ lâu. Từ đó, liên tiếp những sự kiện kỳ lạ bắt đầu diễn ra.
Lúc này, trong rừng đã bắt đầu tối dần. Dưới suối, các em nhỏ vẫn chơi đùa trong nước. Một thành viên trong đoàn ngồi xếp đá để lấy điện thoại chụp ảnh, nhưng khi quay lại, anh ta bất ngờ phát hiện rằng những hòn đá mà anh ta vừa xếp đã biến mất và chỉ còn lại những vệt chân trên các tảng đá lớn, dần khô đi. Anh ta không nói gì mà chỉ gọi các em nhỏ lên bờ.
Vấn đề vệ sinh cũng là một thử thách khá bất tiện khi đi cắm trại. Hai người trong nhóm đã phải đi khá xa vào rừng để đào hố vệ sinh, nhưng do mặt đất lồi lõm nên họ phải đi tới cầu và đi sâu vào trong rừng khoảng 200m mới có thể đào được hố. Trong lúc đào, họ gặp phải một cái rễ cây lớn, buộc họ phải dùng cuốc mạnh để cắt rễ. Đột nhiên, một dòng nước màu nâu bắn ra từ rễ cây, mang theo mùi tanh. Khi nhìn xuống, họ ngạc nhiên phát hiện ra một loại nhựa màu đỏ từ rễ cây rỉ ra, giống như máu người. Họ nhanh chóng lấp lại hố, nhưng trong đầu họ lại xuất hiện những ý nghĩ về những vụ giết người và xác chôn dấu trong rừng.
Con chó của chúng tôi, thường nghịch ngợm khi đi cắm trại, lần này lại thường xuyên nằm im một chỗ, chỉ leo lên ghế ngồi hoặc nằm góc lều. Thỉnh thoảng, nó kêu rên và thậm chí đại tiện luôn trong lều mà không chạy ra ngoài như thường lệ, như thể nó đang sợ điều gì đó.
Trong rừng đa phần mất sóng, nếu ai dùng mạng Vina hoặc Mobile thì thỉnh thoảng hiện tí sóng. Nhóm có một gia đình lên sau từ Hà Nội. Giờ này đúng ra thì nhà đó phải lên tới nơi rồi mới phải. Trời giữa rừng tối đen như mực, ẩm thấp, đường rừng thì khó đi, không biết có vấn đề gì không... Đồ ăn cũng đã chuẩn bị xong, rút kinh nghiệm lần này đợi than đượm, tắt lửa mới nướng thịt nên không bị cháy, ngon thôi rồi. Đợi thêm một chút tầm 8 giờ tối vẫn chưa thấy đâu, điện thoại cũng không liên lạc được, chúng tôi quyết định không đợi nữa, đang đói có gì ngon chén hết, ai bảo cứ thích bận đi sau. Mọi người vui vẻ đánh chén quên cả nhà đến sau đến tầm 9 giờ hơn thì thấy có ánh đèn xe… Tiến đến là một cái xe bẩn đầy bùn. Bước xuống xe là đôi vợ chồng mặt tái nhợt vì đi lạc 3 tiếng trong rừng sâu do đi theo Google Maps mà không kiểm tra kỹ đường đi, dẫn họ vào một con đường cụt và lầy lội. Định quay ra thì thấy lấp ló có một ngôi nhà nhỏ và có một bà cụ già ngồi ngoài hiên, tối nhìn không rõ mặt chỉ thấy hình dáng nhỏ thó, mặc bộ quần áo cũ kỹ hơi rách như lâu lắm rồi không giặt. Hỏi đường thì cụ bảo cứ đi đi, đi cố là tới. Thế nào mà càng đi càng lầy không còn hình dáng con đường nữa, tí thì lao xuống vực, may quay lại tìm được đường khác. Chuyện chẳng có gì cho đến khi đi về đến được Homestay, xuống hỏi đường vào chỗ cắm trại thì những người ở Homestay nói đi theo Google Maps sẽ dẫn vào một con đường cụt mà ở đó không có nhà dân nào ở đấy cả…
Sau khi ăn uống xong, chúng tôi ngồi quanh đống lửa tan tầm, uống trà và thưởng thức nhạc nhẹ cho đến khuya. Sương mù phủ kín và ngọn lửa dần dần tàn, khiến mọi người đều đi nghỉ ngơi.
Hơn 2 giờ sáng, giật mình vì có ánh đèn từ xa lia qua lại như kiểu đung đưa và tiếng bước chân đều đều vòng quanh, khẽ nhổm dậy mở hé cửa lều ngó ra thì u là trời giật hết cả cái cửa mình, một bà trong đoàn cầm cây đèn đứng lù lù rồi bước đi như vô hồn, hỏi với theo đi đâu đấy thì miệng lí nhí nghe không rõ hình như nói cái gì rễ cây và chỉ về hướng hố vệ sinh đào lúc tối. Nghĩ là chắc đi vệ sinh nên kéo lều ngủ tiếp. Đến sáng ra hỏi lại thì lại bảo không biết gì chắc là bị mộng du….
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy giữa rừng bên suối bao phê. Vác nồi niêu bát đũa ra suối rửa, dọn dẹp qua trong lúc chờ cả đoàn dậy với một bữa tiệc mỳ tôm trứng thịt ngon quãi đạn. Thư giãn nghỉ ngơi, chè cháo rồi đi leo hang đến tầm đầu giờ trưa thì trời bắt đầu có những hạt mưa lâm thâm nên dọn sạch rác với tiêu chí lúc đi còn sạch hơn cả lúc đến xong bắt đầu di chuyển về Hà Nội. Đường rừng nhỏ, cây lá xum suê trên đầu, lại mưa nên ban ngày mà như chiều muộn, chiếc xe cuối đoàn đang đi thì vụt thấy chiếc xe máy chở một bà cụ già lao đến trực đâm thẳng vào đầu xe nên phải đánh lái né ra một chút thì nghe sựt sựt, xuống xe ngó thì u là trời đi luôn 2 cái lốp xe va vào mép cục bê tông rách luôn 2 lốp, đen hơn mực. Quay lại nhìn thì thế quái nào chả thấy cái xe máy với bà già ngồi sau đâu, cứ như biến mất vào những bụi cây um tùm tối om, cứ như ảo giác vậy. Các xe trước vừa đi vừa đợi nhau, không thấy nên quay lại xem thế nào. Lạ là các xe trước không có xe nào gặp cái xe máy đấy cả. Nghe mô tả lại thì nhà đến muộn hôm trước mới giật mình nhớ ra cái bà già ngồi sau giống hệt cái bà già ngồi trước ngôi nhà chỗ cái đường cụt hôm qua. Cả đoàn thấy sởn sởn gai ốc không ai nói với nhau điều gì nữa, cùng túm lại chờ gọi cứu hộ đến để kéo xe về. Mà xe Lux A lốp mỏng dính, cọ tí vào đá mà rách cả 2 lốp, may dịch vụ quá tốt nên mọi việc cũng ổn thoả nhanh chóng, cả nhóm về Hà Nội an toàn.
Bên dưới là mô tả chi tiết cung đường đi để nhà nào sắp tới muốn đi camp trong rừng Xuân Sơn tham khảo đỡ bị đi lạc lại gặp bà cụ già nhé.
Cung đường theo Google Maps: Cầu Giấy - Tre Nguồn Resort (tắm khoáng nóng) - Bưu điện xã Tân Sơn - Homestay Bảo Việt là cung đường dễ đi nhất, không sợ bị lạc vào đường cụt. Từ Homestay Bảo Việt đi tiếp theo hướng vào thác Ngọc khoảng 3km đến cây cầu thứ 3 là hết đường ô tô.
Trong khoảng 3km đường trong rừng, men theo bờ suối, dễ đi và có nhiều chỗ có thể hạ trại sát bờ suối rất đẹp, đường xe nhỏ đều đi được.
Nguồn: Ngân Phương
Câu chuyện 2: Tại sao những người đi lạc thường tự cởi quần áo hoặc chui vào bụi cây khi sắp chết cóng? (Nghịch lý cởi quần áo và hành động cuối cùng)
Một số các trường hợp có thể kể đến như sau:
Năm 2016, Nguyễn T. L, một thanh niên 26 tuổi từ Di Linh, Lâm Đồng, bị lạc trong rừng suốt 7 ngày. Khi được tìm thấy, anh ta đã hoàn toàn khỏa thân, sức khỏe suy kiệt, và ngồi sâu trong bụi tre. Đây là một trong những trường hợp mà nhiều người cho rằng anh ta đã bị "ma đưa".
Năm 2018, một thầy giáo đã đi lạc trong rừng Phú Quốc suốt 10 ngày, chỉ còn lại một chiếc quần đùi.
Trong các cảnh trong phim về Đỉnh Everest và núi tuyết, việc các nạn nhân cởi quần áo để giữ ấm trong giá lạnh là phổ biến.
Nếu thân nhiệt bị hạ đến mức giới hạn nghiêm trọng, con người sẽ bắt đầu thể hiện những hành vi kỳ quái như tự "đào hang" và tự cởi quần áo trước khi trở nên mất ý thức hoàn toàn.
Hạ thân nhiệt là tình trạng xảy ra khi nhiệt độ trung tâm cơ thể hạ xuống 35 độ C hoặc thấp hơn. Khi bị hạ thân nhiệt, con người sẽ bắt đầu run rẩy và đa phần sẽ gặp khó khăn về cử động như vấp ngã hay chậm chạp. Ngoài ra, họ cũng có thể bị mất phương hướng, bối rối và nói chậm như đang chịu ảnh hưởng của ma túy hoặc rượu.
Nếu tình trạng hạ thân nhiệt trở nên nghiêm trọng thì hô hấp và nhịp tim có thể giảm đến mức nguy hiểm. Người bị hạ thân nhiệt có thể mất ý thức và thậm chí tử vong.
Nhưng trước khi mất hoàn toàn ý thức, nạn nhân sẽ thể hiện một số hành vi kỳ quái như tự "đào hang" và cởi bỏ quần áo.
Hành động tự "đào hang"
Thông thường, những động vật có máu nóng trong kỳ ngủ đông sẽ tự đào hoặc chôn mình vào một cái hang nhỏ để trú ẩn suốt mùa đông. Hang động nhỏ hẹp giúp cơ thể động vật hạn chế mất nhiệt.
Trong giai đoạn cuối trước khi chết cóng, con người cũng thực hiện một hành vi mà các nhà nghiên cứu gọi là "đào hang lần cuối". Trong một nghiên cứu đăng trên Legal Medicine năm 1995, các nhà nghiên cứu Đức miêu tả nạn nhân chết cóng thường trong tư thế thể hiện cơ chế tự vệ cuối cùng như là nằm dưới giường ngủ, sau tủ quần áo, trong tủ.
Hành vi "đào hang" này không được nghiên cứu rộng rãi và không được nhiều người biết đến. Tuy nhiên, các nhà nghiên cứu người Đức cho rằng đây là quá trình tự động của thân não, diễn ra trong giai đoạn cuối của quá trình hạ thân nhiệt, tạo ra hành vi nguyên thủy gần giống với đào hang để bảo vệ cơ thể như các động vật ngủ đông.
Nghịch lý tự cởi quần áo
Ngoài hành động tự đào hang còn có một hành vi kỳ lạ không kém là "nghịch lý cởi quần áo". Thuật ngữ này mô tả hành vi của nhiều nạn nhân bị giảm thân nhiệt tự cởi bỏ phần lớn hoặc toàn bộ quần áo trên cơ thể, khiến thân nhiệt càng giảm nhanh hơn.
Khi sưởi ấm cơ thể người bị hạ thân nhiệt bằng một cơ thể khác, các chuyên gia sơ cứu thường khuyên cả nạn nhân và người sưởi ấm nên khỏa thân hoặc mặc thật ít đồ. Điều này giúp hơi ấm di chuyển từ người sưởi ấm sang nạn nhân dễ dàng hơn. Tuy nhiên, các nhà nghiên cứu tin rằng, lời khuyên này không có liên quan đến nghịch lý cởi quần áo.
Để ngăn hơi ấm thoát ra từ tứ chi, cơ thể sẽ tự co mạch, nghĩa là sự co thắt theo phản xạ của các mạch máu. Nhưng theo thời gian, các cơ cần thiết cho việc co mạch trở nên quá tải và thất bại, khiến máu ấm chảy ra từ trung tâm cơ thể đến tứ chi. Hiện tượng này dẫn đến một cơn nóng đột ngột khiến những nạn nhân vốn đã mất phương hướng cảm thấy như họ đang bị đốt cháy. Các nhà nghiên cứu kết luận vì vậy mà họ tự cởi quần áo.
Nghịch lý tự cởi quần áo thường xảy ra trước hành động đào hang lần cuối. Các nhà khoa học người Đức ghi chú khi nghiên cứu về các nạn nhân hạ thân nhiệt rằng tư thế cuối cùng của các thi thể chỉ có thể tạo thành khi nạn nhân bò, trườn, gây ra những vết trầy xước ở khuỷu tay hay đầu gối. Hành động này xảy ra sau khi nạn nhân trút bỏ quần áo, vì trên da có vết trầy nhưng vị trí tương ứng trên quần áo lại không có dấu hiệu tổn hại.
Hành vi đào hang lần cuối và nghịch lý tự cởi quần áo đã khiến nhiều nạn nhân chết cóng bị hiểu lầm là án mạng. Một số cảnh sát điều tra thường nhầm lẫn một người tử vong trong tình trạng khỏa thân là nạn nhân của hành vi tấn công tình dục và giết người. Việc phát hiện thi thể bên trong các không gian nhỏ hẹp như dưới gầm các đồ nội thất lại được cho là giống hành vi giấu xác.
Nguồn: Trần Đại
Câu chuyện 3: Tại sao không nên cắm trại gần lều người lạ
Chuyện là vào mấy năm trước trong một ngày hè oi ả, mấy thằng tụi em quyết định rủ nhau đi cắm trại, một con suối chưa nhiều người biết đến tại Hoà Bình theo lời kể của ông anh, hoang sơ và nằm sâu trong bản làng của người Mường.
Bắt đầu từ Hà Nội, lúc bắt đầu đi trời đang nắng rồi mưa tụi em đã bắt đầu thấy có điềm rồi, định huỷ mà mất công ướp đồ rồi nên tặc lưỡi đi tiếp.
Tụi mình tới Hoà Bình, đi theo Google Maps và hỏi người dân đường vào, nhưng họ chỉ tặc lưỡi, nếu qua đêm ở đó thì phải hết sức cẩn thận và phải mang dao, mang muối đi phòng thân. Tụi em gửi xe lại và bắt đầu trek nhẹ nhàng khoảng 2km, đến một khu vực xuyên qua tán rừng theo lời kể của người dân, trời nắng chang chang nhưng em cứ cảm thấy lành lạnh rờn rợn, thằng bạn em hình như cũng cảm nhận được nhưng chỉ cúi mặt đi tiếp không nói một lời.
Băng qua tán rừng, thi thoảng em lại thấy trên những thân cây có dán chi chít những lá bùa, nghĩ là họ đánh dấu đường chứ không để ý nhiều, thoáng chốc lại thấy rờn rợn, đến đoạn nghỉ chân dưới tán cây mình có hỏi cậu em xem nó có thấy những gì mình thấy không thì mặt nó tối sầm lại chỉ nói "Đi nhanh đi anh ơi, cứ hỏi linh tinh".
Đến điểm hạ trại cũng đã muộn, tụi em bắc bếp nấu nướng nhậu nhẹt kể chuyện, trời lại bắt đầu có chuyển biến muốn mưa y như cái lúc bắt đầu từ Hà Nội, quái lạ. Gần lều của bọn em còn có lều của một đôi bạn trẻ nữa, thật giữa nơi hoang vắng này có lều khác ở gần em cũng an tâm phần nào. Và câu chuyện chính xảy ra vào đêm hôm đó.
Đêm đó gió rất to, rít vù vù, thi thoảng lại có tiếng chim lợn kêu rất ghê rợn, mặc dù uống cũng ngà ngà say nhưng mấy anh em đều không ngủ được vì nghe thấy tiếng kêu thất thanh vang lên trong đêm “Á á, ối giời ơi em chết mất, em chết mất anh ơi”, thật sự giữa rừng hoang vu như thế bọn em biết đây chắc chắn là một vụ gi*t người rồi nhưng không thằng nào dám động đậy, chỉ dám nằm im nghe, một lúc sau tiếng kêu dứt hẳn rồi không gian lại trở về với sự tĩnh lặng vốn có của nó. Mấy anh em nằm trong lều phần vì mưa gió, phần vì mệt trekking cả ngày rồi, phần vì sợ nên ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Tới sáng bọn em dậy rón rén nhìn qua chỗ khu lều đó thì không thấy còn dấu vết gì cả, bọn e đoán là đây có thể là một vụ gi*t người, hung thủ đã giấu xác phi tang, hoặc tụi em bị ma trêu vì chỉ nghe thấy tiếng chứ không có nhìn thấy thật. Mấy anh em hiểu nhau thu dọn lều về thẳng một mạch, kể từ lần đó tụi em không còn dám quay lại đó nữa. Sau này đi camp em rút ra kinh nghiệm không cắm lều gần các đôi nam nữ trẻ lạ hay chưa quen biết nữa. Sợ lắm ạ.
Nguồn: Tùng Lâm
Câu truyện 4: Người Lạ Tốt Bụng
“Khi tôi khoảng 18 tuổi, tôi và một vài người bạn đã thực hiện một chuyến đi đường dài khoảng bảy giờ đến Rừng Quốc gia Apalachicola gần Tallahassee. Chúng tôi định cắm trại bằng ô tô, uống vài lon bia lạnh, kiểu như những điều 18 tuổi thường làm. Vì vậy, chúng tôi không muốn bị phiền bởi nhân viên kiểm lâm, nên đã lái xe thật sâu vào rừng.
Khi đến nơi, chúng tôi dựng trại, uống bia với nhau, và tôi với một người bạn quyết định đi khám phá một chút, chúng tôi đi bộ khoảng 100m từ trại quay lại con đường chính, rồi thấy một con đường mòn ngay đối diện, chúng tôi bắt đầu đi theo con đường đó. Ngay lập tức chúng tôi thấy dấu hiệu cho thấy có người đã sống ở đây một thời gian, những túi rác lớn và những thứ đại loại như vậy. Đó lẽ ra là dấu hiệu đỏ lớn để quay lại, nhưng bạn biết rồi đấy. Sự tò mò của tuổi 18 với niềm tin không gì có thể làm hại chúng tôi đã làm chúng tôi đi tiếp. Sau một lúc chúng tôi đã gặp một người đàn ông da trắng sống trong chiếc xe Van giữa rừng. Những sợi dây phơi đồ được treo khắp nơi, các thùng đá đặt rải rác, và có một con chó khá đẹp, có lẽ là một con Golden. Chúng tôi định quay lại, nhưng ông ấy thấy chúng tôi và bắt đầu trò chuyện. Ông ấy rất thân thiện, hỏi chúng tôi đến từ đâu, kể về một vài địa điểm thú vị trong công viên, chúng tôi nói chuyện được mười phút rồi đi tiếp. Tôi cứ nghĩ trong đầu sao kỳ lạ khi ông ấy chỉ đường theo bước chân, không phải theo dặm hay mét. Người này luôn có vẻ mất thăng bằng, không phải say rượu nhưng như thể đang đi trên một sợi dây, lắc qua lắc lại. Ông ấy còn cực kỳ hào hứng khi nói về các công viên quốc gia và rừng nơi chúng tôi đến.
Kết thúc chuyến cắm trại, chúng tôi quay lại lều. Hai tháng sau, bạn tôi gọi điện cho tôi vào một đêm khuya và bảo tôi bật TV lên. Trên màn hình là một người đàn ông già với chiếc xe van. Với sự khó chịu khi bị đánh thức vào giữa đêm, nên tôi không mấy để ý đến nội dung trên chương trình TV. Và người bạn của tôi đã nói to với tôi "HÃY XEM KỸ ĐI." Sauk hi xem xong, tôi đã thốt lên “Cái quái gì vậy”. Người đàn ông đó tên là Gary Michael Hilton, đã bị kết án ít nhất bốn vụ giết người. Ông ta đã bắt cóc và giết hại một cô gái trên Blood Mountain, GA. Một đôi vợ chồng lớn tuổi ở Pisgah, NC. và một cô gái ở Apalachicola tại chính khu cắm trại đó không lâu sau khi chúng tôi rời đi.Chúng tôi lập tức gọi cho cảnh sát, và họ liên lạc với FBI. Sau đó, chúng tôi được đề nghị đưa các điều tra viên đến khu cắm trại. Chỉ cho họ tất cả những điểm chúng tôi đã thấy, kể lại chính xác những gì ông ta nói, và chỉ cho họ các địa điểm ông ta đã miêu tả. Tôi không biết cho đến khi phiên tòa kết thúc, nhưng rõ ràng họ đã tìm thấy những mảnh xương ngón tay người gần khu vực đó.”
Nguồn: DrJimDanger
Câu truyện 5:Hình bóng dưới ánh trăng
"Tôi không chắc chắn về sự tồn tại của thế giới tâm linh, nhưng tôi từng thấy một điều gì đó trong rừng khiến tôi cảm thấy nó quá bất thường đến mức khiến tôi phải suy nghĩ lại về cách tôi nhìn nhận thế giới này.
Vào giữa đêm trong một dịp nghỉ cuối tuần dài. Một vài người bạn và tôi quyết định leo lên đỉnh đồi và đốt pháo.Càng đến gần đỉnh đồi, cây cối càng rậm rạp. Lúc đó khoảng nửa đêm, trăng tròn và có một lớp sương mù nhẹ. Cảnh vật trông như trong một bộ phim kinh dị! Lúc đó tôi không hề cảm thấy lo lắng hay sợ hãi gì cả vì xung quanh tôi có bạn bè và tất cả đang đùa giỡn khá vui vẻ và không có bất kì sự đề phòng nào. Thì đột nhiên có một điều gì đó thu hút sự chú ý của tôi.,bên phải tôi, tôi thấy một hình bóng cao đứng thẳng tắp trên đỉnh ngọn đồi. Nó đứng ngay bên cạnh một cái cây lớn đã chết. Tôi không thể phân biệt nó là gì – cả cây và hình bóng cao đều bị chiếu sáng mờ dưới ánh trăng. Tôi gần như nghĩ rằng đó có thể chỉ là một người đi bộ khác hay ai đó đang hút thuốc.
Tôi bật đèn pin chiếu vào đó, và đó là lúc điều kỳ lạ xảy ra. Chỉ trong một khoảnh khắc, khi ánh sáng của tôi chiếu vào vị trí mà hình bóng đó đang đứng, nó LÙI NGAY lập tức ra ngoài phạm vi ánh sáng của tôi. Cứ như thể nó đã dịch chuyển tức thời vậy. Nhưng cũng rõ ràng như tôi thấy nó đứng ở chỗ ban đầu, khi ánh sáng của tôi chiếu vào đó và hình bóng di chuyển, tôi có thể thấy nó liên tục tránh né ánh sáng từ chiếc đèn pin của tôi. Hơi thở của tôi ngừng lại, một làn sóng sợ hãi ập đến, và tôi cảm thấy điều này quá bất thường. Theo phản xạ, tôi dịch chuyển ánh sáng đến vị trí mới của hình bóng và khi ánh sáng quét qua đó, hình bóng biến mất. Tôi chưa bao giờ ngất đi trong đời, không phải vì nóng, không phải vì bị đánh bất tỉnh – chưa bao giờ. Nhưng ngay lúc đó, tôi cảm thấy đầu gối mình không còn sức lực và tôi ngã xuống đất.
Bạn tôi quay lại nhìn tôi cố gắng đứng dậy trong khi đầu gối quá yếu để đứng. Họ giúp tôi đứng lên và tôi cố gắng giải thích cho họ những gì tôi đã trải qua.Lúc đó tôi cứ nghĩ mình bị hoa mắt, nhưng cái cảm giác sợ hỡi đột nhiên ập tới khiến tôi không thể giải thích được, tôi chưa bị như vậy trước đây. Cảm giác như mình vừa nhìn thấy một thứ gì đó không nên thấy, một thứ gì đó bất thường đến mức phản ứng bản năng của cơ thể tôi là trở nên sợ hãi đến mức không thể di chuyển được."
Tại WETREK.VN, chúng tôi tin rằng cuộc sống gần gũi với thiên nhiên luôn đáng sống. WETREK.VN tiên phong khích lệ mọi người tích cực tham gia các hoạt động diễn ra ngoài trời, luôn cam kết trang bị và chăm sóc tốt nhất các Hoạt động Giải Trí Ngoài Trời này theo các tiêu chí An Toàn, Trách Nhiệm, Sướng.
GIẢI TRÍ NGOÀI TRỜI LÀ GÌ
Giải Trí Ngoài Trời (Outdoor Recreation) là những hoạt động thể thao, giải trí, thư giãn diễn ra ngoài trời, thường trong môi trường tự nhiên hoặc bán tự nhiên. Ví dụ như hoạt động du lịch (travelling), chạy bộ địa hình (trail-running), đi bộ đường dài (hiking - trekking), leo núi (mountaineering), cắm trại (camping), đạp xe (cycling), chèo thuyền - kayak - ván chèo đứng SUP (paddling), câu cá (fishing), trượt tuyết (skiing), lướt sóng (surfing) và nhiều hoạt động khác. Hoạt động giải trí ngoài trời cũng có thể là những trò chơi thể thao hay những buổi luyện tập thể thao theo nhóm được tổ chức ngoài trời.
Công ty TNHH WETREK RETAIL Địa chỉ: Số 235 Nguyễn Ngọc Nại, Phường Khương Mai, Quận Thanh Xuân, Hà Nội. Giấy ĐKKD: 0109655188, ngày cấp: 02/06/2021, nơi cấp: Sở Kế hoạch và Đầu tư Hà Nội.