Một tiếng cười mà âm vang trời rộng.
Một cái vén tóc mà điếng lòng bão nổi.
Chưa bao giờ và không bao giờ ta nghi ngờ điều luôn tự hỏi.
Có thể gặp hay không một thiên thần?
Hà Nội những ngày cuối thu
Ngày ảm đạm,mưa lâm thâm
Căn gác nhỏ
Bản Eterno en Mi vẫn rải đều từng nốt, chậm chạp, lạnh buốt trong không trung
Tiếng ồn ào phố xá
Tiếng rao
Xe cộ
Nhìn lên màn hính máy tính bài đồ án tốt nghiệp còn dang dở
bông nhiên cảm thấy tù túng quá,. chợt nhận ra, quãng đời sinh viên đã sắp hết.............
Muốn đi đâu đó vài ngày đi thật xa bỏ lại mọi thứ, mọi thứ
nhấp ngụm cà phê
đắng.....
ngọt
Ngoài cửa sổ, chiếc lá bằng lăng vàng úa, chỉ chực chờ một cơn gió nhẹ, sẽ rơi nghiêng, đậu xuống mặt hồ
Chợt có tin nhắn :
-Đi Mã Pí Lèng không m
- Là ở đâu vậy|?
-Thế có đi không?
- Uh`, thì đi
Thế đấy, Tôi bắt đầu chuyến đi của mình như thế,mọi chuyện đến đúng lúc như nó vốn đã bắt đầu
Một cái tên quá xa lạ,không thể hình dung nơi tôi sẽ đến như thế nào,núi ư, biển ư, hay là một thảo nguyên nào đấy......không một ý niệm nào cả
Và thế là tôi lên đường, để đến với Hà Giang , đến với Mã Pí Lèng, đến với1 trải nghiệm mới, nơi có một trong tứ đại đỉnh đèo hung vĩ của tây bắc
Chiếc xe máy bò lên đỉnh đèo vào một chiều muộn, nắng chiều vàng óng, trải lên khắp thung lũng chỉ có đá và đá.phóng tầm mắt ra xa , mã pí lèng thực sự hùng vĩ quá. Rộng lớn và bao la. Phía chân trời, đám sương mù bay là là,từ đó hiện lên bóng dáng huyền ảo dòng sông nho quế.(Tóm lại là đẹp lắm :3, không tin thì thôi)
Chúng tôi ngồi lại trên đèo ,cảm nhận sự bình yên, thanh thản đến lạ.Vắng vẻ và yên tĩnh,mọi ý niệm về không gian và thời gian dường như không còn nữa
Dưới vòm trời rộng lớn ,xanh thắm.khoảng rộng của thung lũng bao la , trần trụi,chỉ có đã và lác đác nhứng bụi cây nhỏ và thấp,nơi đây dường như thiếu vắng bóng dáng con người. Và nếu, ở thung lũng kia xuất hiện một đàn khung long màu xanh, có vằn đen hoặc xám đang bay ,miệng chúng ngậm con cá voi xanh :)) và kêu cheng chéc thì chắc hẳn bạn sẽ thấy răng, sự tồn tại của chúng sẽ hợp lý hơn sự có mặt của bạn ở đây.
Kết thúc chặng đường, trờ về với hà nội, chật chội, và tù túng
tự hứa với lòng mình một ngày nào đó
tôi sẽ trở lại nơi ấy ,một ngày gần, tôi hứa đấy!thề là nghề của tớ rồi mà ^^.
em xin hết
Chị bò cười duyên đi chợ phiên đồng văn
tôi về giữa mênh mông đất trời
thoáng bình yên ấy có khi khiến nhiều người trong chúng ta bất chấp để trả giá