Nhớ những ngày kẻ lang thang như tôi ngột ngạt trong 4 bức tường, với lấy cái điện thoại nhắn tin cho thằng bạn thân “Mày ơi, ra đường đê’’. Rồi hai đứa lại thong dong trên con xe Wave, luyên thuyên chuyện trên giời, giới biển, chuyện em này xinh, em kia đanh đá hay như những ông già khi bàn chuyện thế thời, tương lai, sự nghiệp.
Đúng là chẳng sai khi người ta nói “Hà Nội đẹp nhất về đêm”. Những con đường tắc, nghẽn, bụi khói khi buổi bình minh bỗng tĩnh lặng, yên bình đến lạ, chỉ còn lại những ánh đèn vàng chiếu xuống con đường hun hút vắng người.
Hà Nội với bất kể ai đều là một hứng thú, từ những món nhậu, những món quà đêm Hà Nội cũng khơi lại cho những kẻ như tôi một cảm giác lâng lâng. Nói về quà đêm Hà Nội thì vô cùng ...Những món ăn mang đầy màu sắc của một lối sống Kinh Thành, cầu kỳ, thanh cao và rất ngon. Trong tiếng lá khô xào xạc của 1 đêm Hà Nội vào đông, hay trong cái mờ mờ mưa bụi lúc xuân sang, đều gây cho người ta 1 cảm giác ngây ngất. Chỉ ở Hà Nội mới có những quán ăn kèm theo Nick riêng mà ko đâu có, những quán cháo Chửi bà Mỹ, bún Lướt chị Nhàn,bánh giò Ma chơi cậu Đạt.
Giờ này kẻ phiêu diêu chỉ muốn tấp vào 1 quán ăn theo đúng nghĩa, bún Lướt chị Nhàn!
Chị Nhàn mở hàng lúc 3h sáng, mà có ai gọi là cái quán đâu. Cái gánh bún của chị thì nhiều dân chất nghệ biết lắm, bún Ngan cắt bằng kéo mới phê!
Sao lại gọi là bún Lướt? Xin thưa là chủ gánh bún cái gì cũng lướt
Đầu tiên là Lướt qua cửa chợ Hàng Bè xem có xe Police chốt hay ko đã? Rồi gánh bún của chị hạ cánh ngay cổng chợ hay ngã 3 Đinh Tiên Hoàng _ Hồ Hoàn Kiếm. Cái đòn gánh tre và 2 cái quang nặng trĩu, đã là đề tài cho bao nhà văn, hay 1 nhiếp ảnh gia giữa lòng Hà nội...kĩu kịt kĩu kịt
Trong khi chủ gánh bún đang tất bật chuẩn bị xếp ra mấy cái mẹt, nào ngan, nào bún, hành, dấm ớt.....v v, thì đám thực khách tay đã lăm lăm đôi đũa.
Mà chỗ ngồi để thưởng thức bát bún về đêm này, đâu có phải là cái gì sang trọng. Mà là những gốc cây, những bậc thềm lên xuống dưới mái hiên nhà. Cái thú vị của món ăn đêm sao mà phiêu thế, ban ngày thì ồn ào náo nhiệt. Trong cái tĩnh lặng của đêm Hà Nội, dưới cái ánh sáng nhòa nhòa ảo ảo,chập chờn chẳng rõ mặt người ấy ,mà nhất là những lúc đêm mưa phùn. Tay bưng bát bún khói nghi ngút, vừa ăn vừa sít xoa, vừa ăn vừa ngắm cầu Thê Húc trong mưa đêm, thì không gì thú bằng.Muốn phiêu hơn nữa, đám khách thích tý men có thể gọi 1 bát Cải mả, hay còn gọi là Xí quách theo tiếng Sài Gòn (xương ngan, đầu cổ cánh hầm nhừ ), rồi làm 1 vài chén ...ôi chẹp thì thôi rồi!
Kể cũng lạ, cái đám thực khách Hà thành, ăn uống sành điệu thế, kênh kiệu thế, õng ẹo thế . Mà cũng chịu khó lọ mọ vào lúc 3h sáng chỉ để ăn có 1 bát bún, hay gặm vài cái chân ngan hay cái cổ hầm dừ. Có lúc vài 3 chú bợm nhậu còn chúi đầu bật đèn pin ,vào cái nồi nước dùng chỉ còn toàn xương xẩu mà tranh nhau thêm tý xẩu nữa vì có đứa bạn nữa đến mà hết mồi.
Hà Nội là thế, dù đã phai nhạt theo thời gian những nét xưa cũ, những nếp nhà, những thói quen. Nhưng trong nó vẫn còn đầy bao nhiêu hoài niệm, mà những người đã sống với nó, được nghe kể về nó ko bao giờ quên được!
Lọ mọ kiếm món ăn đêm, nhậu về đêm là cái thú của nhiều người. Nhưng vừa ăn vừa thưởng thức, vừa ngắm nghía, rồi vừa ăn vừa dòm mấy chú Police thì chắc chỉ có Hà Nội mới có
HÃY PHƯỢT CÓ TRÁCH NHIỆM !