Ngày câu cá cuối năm ở bãi biển La Lancha - Punta de Mita.
Từ khoảnh khắc đó, tới hơn ba tháng sau, Punta de Mita vào mùa chơi bất tận với nắng ấm, biển trong biếc, sóng ổn định. Những người Mỹ trú đông sẽ hào phóng rót tiền về đây, bởi với họ Mexico rẻ, ấm áp, đồ ăn ngon.
Tôi vẫn chưa quên rằng mình còn cả mùa Tết Việt cách đó nửa vòng trái đất. Mấy người bạn hỏi, sao không làm Tết ở Mexico? Tôi đã đùa rằng tôi muốn làm bánh chưng, nhưng ở đây không có gạo nếp. "À, gạo nếp hả? Bạn phải tới chợ châu Á ở Mexico City hay Guadalajara thì may ra mới có" – hai thành phố cách mũi biển tôi đang ở chừng 700 km.
Không có Tết, tôi dành đêm Giao Thừa ngồi uống bia cùng vài người bạn trên sân thượng nhà họ. Hoàng hôn xuống rất trễ, chừng bảy rưỡi tối, gió trong trẻo như cả bầu trời xanh đong đầy sân nhà. Buổi chiều hôm đó, tôi đi tìm nhà kho gửi xe chuẩn bị cho chuyến đi Chile, cô nhân viên làm hợp đồng bắt tôi đọc kỹ và ký vào tờ cam kết "trong xe không có vũ khí các loại, không thuốc nổ, không có ma túy, không chứa xác người. Cô còn nhấn mạnh: "Nhớ là không có xác người!" – Kể lại chuyện ấy cho đám bạn nghe, tôi được nhắc lại về một chân dung Mexico đầy bạo lực và cartel ma túy (giống một tập đoàn nhưng hoạt động bất hợp pháp), nơi vừa phát hiện nhiều hố chôn người tập thể và những trận thanh toán đẫm máu.
Nhưng đấy là ở một bang nào đó ngoài kia, chứ ở Nayarit, chính phủ Mexico đã nỗ lực làm tất cả để giữ "thiên đường" này an toàn cho du khách Mỹ và Canada, nguồn ngoại tệ khổng lồ đổ vào nuôi dưỡng vùng đất này.
Punta de Mita là một mảnh đất hình tứ diện lồi hẳn ra khỏi rìa đại dương, kết nối với đất liền bằng dải đất mỏng. Ngoài kia là Thái Bình Dương. Nước biển ấm áp. Dân California đổ về đây chơi lướt sóng, mặc những bộ bikini vẫy vùng trên biển. Người Mexico lè lưỡi đùa, lạnh vậy mà sao mấy bạn chịu được. Đây cũng là một trong những nơi có nhiều điểm lướt sóng nổi tiếng thế giới. Trong vòng hơn chục km, người ta có thể tìm thấy chừng bảy bãi biển sónglý tưởng cho mọi phong cách chơi.
Bờ biển ở nhiều nơi tại bang Nayarit, Mexico được giữ gìn trong lành và bảo vệ hệ sinh thái đặc sắc ở nơi này.
Khác với những thiên đường du lịch ở nhiều nơi khác, dân Mexico cố gắng giữ mọi bờ biển sạch và bảo vệ mọi sinh vật sống xung quanh đó. Có những chiều nơi quãng rừng mỏng, con cự đà màu cam óng to bằng chú chó lớn chậm rãi đi bộ qua khỏi bụi cây, xung quanh người đứng ngắm nhìn. Giữa một thị trấn du lịch, tôi đã gặp cả cầy hương, rùa cạn, rùa biển, và hàng đàn chim đáp xuống một cây ăn quả trong làng rỉa cánh.
Trên báo chí, người ta thấy sự căng thẳng giữa Mỹ và Mexico. Ở đây, tôi gặp người Mỹ trầm trồ cuộc sống nông nghiệp, đánh cá thuần thành, thán phục cuộc sống đầy tiếng cười và câu chào hào hứng khắp nơi trong thị trấn.
Vài năm qua, tôi quên mất mình cần phải làm gì đó để "có Tết", để an ủi sự nhớ nhà và cả khích lệ cảm giác bắt đầu một năm mới nhiều khởi đầu như bạn bè ở Việt Nam. Những chuyến đi dài kéo tôi vào hội hè của người địa phương, mắc kẹt trong niềm vui ở đó, và nhớ rằng thời gian của mỗi dân tộc, quốc gia giống như thể những cư dân ở nhiều hành tinh xa lạ. Nơi này hội hè. Nơi kia đang tiệc tùng. Chỗ này là năm mới. Nơi kia đã qua mùa nghỉ ngơi.
Tôi đã đón hết mùa Noel và Năm mới của người Mexico, thậm chí cùng bọn trẻ nhà bạn chơi trò dùng gậy đập ông già Noel lấy kẹo. Đã có những hoàng hôn lặn xuống trong ngập sắc hồng bên những bờ biển chân phương không bóng người qua lại.
Hoàng hôn cuối cùng của năm cũ Việt Nam trên bãi biển Playa de Totugas.
Ngày Mùng Một Tết, chạm chân xuống nước và bơi ra xa, tôi gặp chú rùa màu xanh lá bám đầy rêu. Chú trồi lên đớp một ngụm khí, rồi thả mình trôi theo đợt sóng trào tới.
Vậy là Tết, nơi tôi gặp thiên nhiên tràn ngập yêu thương quanh mình.