Everest- Ngưỡng chết
Ngay khoảnh khắc đối diện trước mắt là những xác chết, Tôi nhận ra rằng mình cũng đã bị cám dỗ vào chỗ này, Tôi hít thở sâu, khí lạnh chạy lên lõi vào tận sớ thịt, nhưng cảm thấy tỉnh hơn, đưa đôi tay tê cứng về phía sau, cố đẩy vào mặt đá lạnh cống để làm điểm tựa Nâng balo đứng dậy. Nhưng đôi chân tê cứng và đau vì lạnh và quá tải, không thể duỗi ra làm mất đà úp mặt về phía trước. Người lúc này đau đớn, mặt đầy tuyết, mũi muốn rụng ra vì buốt. Nhưng sau cảm giác đau là cảm giác tức, vừa tức vì khó thở, vừa tức vì lựa chọn. Lấy đôi tay rủ rượi đẩy người dậy hay cùi chỏ run lẩy bẩy, cảm giác cái đau xé cơ vì thiếu năng lượng. Ngồi dậy được, rồi khóc, khóc vì tuyệt vọng, khóc vì cái chết đang đến gần. Đôi mắt càng mờ vì nước mắt, nhắm mắt thật mạnh nhưng không thể nhắm hết, hình như biên độ hoạt động bị giới hạn, những giọt nước mắt chảy ra làm ấm hai gò má làm chợt bừng tỉnh “ mình còn sống” cố gắng bằng mọi cách để đứng dậy, toàn thân run rẩy không kiểm soát được làm đôi tay không bán vào vách được chuẩn xác, dùng balo cọ mạnh vào vách để giữ lại khi tay kéo người lên từng chút một. Nghĩ về gia đình, lá cờ VN bên ngực trái, an ủi từng chút một, khuôn mặt phỏng căng bị nứt da ra khi nhăn nhó vì mệt, nhưng cuối cùng cũng đứng thẳng dậy được, người tựa ngữa về sau để qua cơn mệt. Nghẹn thở làm cơn tức cứ tăng dần, ngữa mặt lên và la thật lớn “ Aaa....” sau đó là những từ ngữ chửi bới vu vơ, nhưng cuối cùng mình đã thắng.
Do kiệt sức nên tự đặt ra một nhận định mới về Everest “ Everest vĩ đại thì cũng chỉ là một con đường không thay đổi độ dài, bước một bước sẽ ngắn một bước” sức lực lúc này có thể làm là một bước chân, lấy tay chống về hay gối, chuyển qua xoa bóp một bên rồi vừa dùng tay và chân để kéo chân về phía trước, chưa từng trải qua cảm giác đôi chân bất lực đến vậy, hít thở thật nhiều nhưng đầu vẫn choáng, sau một hồi kiểm soát được hơi thở mới làm chân còn lại, lúc này thấy đỡ mệt hơn bước đầu, cứ vậy tôi lết trên đường dẫn ra dây để gắn thiết bị vào tiếp tục lầm lủi với từng bước leo nặng nhọc. Tiếng thở lớn và mũi nghẹt cứng làm lỗ tai lùng bùng. Sau một loạt đu dây, lên đến được đầu con vách chân phải bước dài về trước cao ngang bụng thả chống cùi chỏ lên gối thả người về trước để nghỉ. Mắt nhìn chếch ngược về sau nhìn lại quảng đường không thấy được điểm nghỉ lúc nãy vừa vì xa vừa vì mắt mờ nhưng thấy một vệch dài đứt quảng như hai dấu bánh xe trên tuyết. Cảm thấy tự hào vì mình vừa cho mình quyền được sống, không còn chửi, không than vản vì mệt, miệng hé cười và nước mắt rưng rưng “cảm ơn vì cơ thể mình vĩ đại” niềm hy vọng loé lên “ nếu làm kiểu này chắc mình sẽ lên tới đỉnh” không còn trông chờ bình oxy, lọ mọ từng bước và cảm thấy vui khi con đường đang ngắn dần.
Khi lên đến một điểm ngạc nhiên khi thấy một loạt người leo núi đứng tựa vào dây, người chao đảo qua lại nhưng không di chuyển. Tôi nhìn cao lên trước mắt là một khe đá cao nhỏ và hẹp, thấy những hình ảnh vàng mờ di chuyển lên nặng nhọc, những bước chân trượt trên vách đá làm bay những mãng đá nhỏ xuống dưới, những người bên dưới gầm đầu để ko rơi vào mặt, nhìn gần lại cách tôi một người là một anh sherpa thấy có vẻ quen quen, anh ta ngó ngược ra sau làm tôi nhận ra đó là sherpa của anh Mậu Linh. Tôi kêu với về phía trước “ hey hey, “ “ kami “ anh ấy quay lại và tỏa vẻ hoảng hốt, anh tháo vội balo và bỏ mặt nạ oxy ra chỉ chỉ lên miệng “oxyzen?” Tôi vừa nói vừa lắc tay “ no no” anh với tay kéo lưng tôi gần lại rồi rút một bình bỏ vào Balo, lại được thở oxy người tỉnh táo hẵn ra, chính thức mình thoát chết. Lúc này mắt đủ sáng để nhìn con vách phía trước chính là Hilary step Huyền thoại....
Theo Thanh Nhiên Phan